LỜI TRẦN TÌNH TIỄN ĐƯA BA CỦA CON RỄ


LỜI TRẦN TÌNH VÀ CẢM TẠ
Kính lạy Cha trên trời, đấng cứu rỗi đời đời,
Kính lạy mẹ Maria thường xót thương nỗi đau nhân thế!
Kính thưa quí cha đang thừa mệnh chúa dìu dắt linh hồn Juse Nguyễn Văn Vân, ba của chúng con.
Kính thưa quí ông bà, cô bác, cậu dì, bạn bè thân hữu của ba chúng con và gia đình.
Kính thưa các bạn bè, anh em thân mến!
"Xin ơn trên mở rộng vòng tay nhân từ đón nhận ba chúng con về nơi nước Chúa đời đơi hằng sống  -  Vô cùng cám ơn hết thảy những tấm lòng đã vì yêu thương, vì thấu hiểu, vì ở đời cần nhau trong những lúc tột cùng đau thương mà quí vị đã đến thăm viếng, nguyện cầu cho ba chúng tôi và chia sẻ nỗi xót xa khi kẻ mất người còn của gia đình " là điều đầu tiên chúng tôi xin được nói.
Kính thưa quí vị:
Chúng tôi được sanh ra; ba Vân đã trải qua một chặng đời, ông nội hy sinh trong chiến cuộc tranh giành nửa Bắc nửa Nam. Ba Vân là Quốc Gia Nghĩa Tử, ba vào trường Thiếu Sinh Quân khởi đầu đời binh nghiệp, ra trường ba đã thành huấn luyện viên tại Trung Tâm huấn luyện Quang Trung, binh chủng nhảy dù của quân lực Việt Nam Công Hòa.
Bên đời lính phong trần của ba Vân, bà nội đã bù đắp tình thương cho ba trưởng thành, có vợ, có con.
Sóng gió chẳng ngừng cho ba, ngày 30 tháng tư năm 1975, Phú Túc, Gia Kiệm - Suối Mơ chốn rừng hoang nước độc của tỉnh Đồng Nai là nơi gia đình phải đến gọi là vùng Kinh Tế Mới. Căn nhà lá vách nứa nơi 7 năm gửi thân của những con người muốn sống. Ở đây, mùa khô nắng chói chang da sạm màu của đất, mùa mưa về gió lùa, nước tạt sốt rét rừng rình rập. Sức chịu đựng không thể, một người con bịnh chết, phải bỏ tất cả trốn về lại Sài Gòn.
Từ đó, năm 1983 một lần nữa trốn chạy cơ chế mới của nhà cầm quyền, một mình ba Vân vượt biển, bỏ lại mẹ già bỏ cả vợ và con. Lênh đênh trên biển, đánh đổi sự sống với sóng xô, đói khát để tìm tự do. Ba Vân đến Malaysia rồi được nhận sang đất Mỹ. Ba đã cùng anh em bạn bè, đơn độc, lặn lội đối mặt với cuộc sống xa lạ trên đất khách quê  người.
Chúng tôi được ba bảo lãnh qua đây, ba và chúng tôi sống một thời đời cơ cực, tại Salem một tay ba bảo bọc. Định mệnh trớ trêu đã chia hai duyên nợ, ba không ở cùng với mẹ, ba lầm lũi sớm chiều rồi ba bước thêm bước nữa với mum.
Đủ tuổi về hưu, ba chưa có gì để hạnh phúc tuổi già ngoài việc các con trai gái đã thành gia thất. Rất nhiều điều ba ước ao nhưng không còn kịp nữa! Ba chưa bao giờ nghĩ là ba sẽ thế này.
Trước đây một tháng cơn tai biến lần thứ hai xãy đến, sự lắng dịu của bịnh tình không phải đã tha ba cái chết làm ba không hay biết để còn trăn trối.
Trưa ngày 26/ 2/ 2019, cơn sốc nặng làm ba té ngã, ba gọi người đưa vào bệnh viên cấp cứu bằng giọng nói thều thào, tan biến hết hy vọng trong chúng con.
Than ôi! Ba Vân đã không trở về nhà được nữa, các bác sĩ đã lắc đầu để một ngày sau ba thực sự ngủ yên!
Ba ơi! Ba không thể cùng ngồi bên chúng con , chúng cháu bằng hình hài, bằng xương thịt như xưa nay nữa rồi. Những đứa cháu nội, cháu ngoại không còn được ba ôm vào lòng để ông cháu cùng hôn, để chúng đủ lớn để nói "con yêu ông" hoặc bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh.
 Trong quan tài ba nằm yên bên giấc ngủ ngàn thu, ba có nghe chúng con, chúng cháu thương và nhớ về ba nhiều lắm không ba? Những trăn trở đời ba có nặng nề lắm không ba!
Chúng con sững sờ có lúc không tin ba đã chết,  xin lỗi ba để chúng con gạt nước mắt giấu niềm đau lo cho ba một lần cuối, mong ba mãn nguyện. Chúng con luôn muốn ngồi bên ba cho đến giờ ngọn lửa thiêu dập tắt để không thấy ba lạnh lẽo, cô đơn trong kho lạnh nhà quàng, nhưng sự sắp đặt trên đất người các con không thể.
Ba ạ! Sự đời phủ phàng nhưng chúng con không dám phủ phàng, ba thương chúng con mà, ba sẽ không buồn như chúng con đang sợ ba buồn.
Thôi ba nhé, thời gian giành cho ba và chúng con không nhiều nữa, cánh cửa cuộc đời và thế giơi bên kia đang khép lại, nước mắt ba nước mắt chúng con rơi trên hai nẽo nhập nhòe, các con không muốn tiễn ba đâu!
Xin Chúa xót thương linh hồn ba Juse Nguyễn Văn Vân, gọi ba chúng con về bên ấy xứ sở yên lành!
Xin đời hãy quên giùm hờn trách để ba chúng tôi không vướng bận nợ nần trong 70 năm nhọc nhằn kiếp làm người.
Xin ba hãy tha thứ cho chúng con ví như chữ hiếu chưa tròn, chữ tình chúng con chưa báo được. Xin cám ơn ba đã cho chúng con đủ lớn ở đời bằng những yêu thương hôm nay có được.
Tiếng chuông giáo đường gióng lên rồi đó, ba hãy nén những muộn phiền nương theo tiếng kinh cầu thanh thảng ba đi!
Hình hài ba, cuộc đời ba chỉ vỏn vẹn là một nhúm tàn tro. Như mong muốn của ba, tro cốt ba sẽ đưa về Việt Nam thờ bên bà nội, nếu ba có về thăm thì cốt nhục, tổ tiên nhiều đời vẫn chờ ba nơi đó.
Ba ơi! Ba của chúng con!
Chúng con đang thương và khóc bên ba, những giọt nước mắt khóc cho ba chưa bao giờ nhỏ xuống nay sẽ còn rơi đến khi nào nếu thế gian không thấy bóng dáng ba.
Trước mặt chúng con trời đất đã tối sầm, tim chúng con nghe chừng đang đau nhói giữa giá băng!
Các con của ba, các dâu rễ, các cháu nội ngoại của ba thương ba nhiều vô kể và ước gì chiều nay không có lúc tận cùng.
Xin VĨNH BIỆT BA!
Kính thưa Quí cha, quí ông - bà - cô - bác và anh - chị - em đã đến với ba chúng tôi đến khoảnh khắc cuối cùng, một lần nữa xin tất cả nhận nơi đây lòng thành kính biết ơn, nếu có điều sơ suất xin được niệm tình tha thứ.
Đại diện Tang Hiếu,
Trưởng nam 
Nguyễn Đức Huy          
(Trần Văn Đường chấp bút, 3/3/2019 Oregon state)

Share:
spacer

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

do